"Quả nhiên là thế, chỉ cần được bọn họ nhận định là đồng loại thì sẽ không bị tấn công..."

"Xem ra, hình thức hành vi của bọn họ có chút giống với tang thi, nếu như khuếch tán rộng ra sẽ là một loại dịch bệnh cực kỳ đáng sợ, thế nhưng hơn một thập kỷ trôi qua, hòn đảo nhỏ này vẫn chưa bị phong tỏa, dịch bệnh vẫn bị giới hạn ở bên trong nơi này."

Bị thiếu nữ ôm xong, ở trong mắt những người bị lây nhiễm thì có thể coi là đồng loại, vì thế Ôn Văn có thể đi lại thông suốt ở nơi này.

Nhưng gai nhọn trên người bọn họ còn không thể đâm thủng đồng phục của nhân viên thu nhận.

Chớ nói chi là Ôn Văn còn từng dùng cây gãi ngứa cào qua toàn thân không bỏ sót nơi nào, cho dù không có đồng phục nhân viên thu nhận thì mớ gai nhọn này cũng không thể nào cào trầy được da Ôn Văn.

Tình cảnh một đống người nhím biển lao tới chỗ Ôn Văn, nếu người bình thường nhìn thấy thì có lẽ sẽ sợ tới ngất đi, nhưng Ôn Văn không phải người bình thường, tình cảnh này ngược lại còn không kích thích bằng chuyện nhìn những người bệnh này chỉ có thể chờ đợi cái chết.

Sau khi bị những người nhím biển này nhận định là đồng bạn, hành động của Ôn Văn thuận tiện hơn rất nhiều.

Ôn Văn tìm kiếm cả buổi chiều, đi khắp ngóc ngách của thị trấn này, tìm hiểu nơi này nhiều hơn một chút.

Toàn bộ thị trấn này có khoảng mấy ngàn người, mỗi người đều bị lây nhiễm hội chứng nhím biển, người chưa bị lây có lẽ đã được Hiệp Hội Thợ Săn cứu ra rồi.

Mùi trong thị trấn còn nồng hơn cả chợ hải sản, làm người ta cảm thấy buồn nôn.

Ngoại trừ nhóm người nhím biển, trong trấn không có gia súc khác tồn tại, chỉ là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xương thú tái nhợt và da thú dính vết máu khô.

Số gia súc này chỉ sợ đã bị diệt toàn bộ rồi, cũng không biết chúng nó đã bị người bị lây nhiễm trong trấn ăn tươi hay bị những thứ khác giải quyết.

Nếu là người bị lây nhiễm thì còn dễ nói, nhưng nếu là thứ gì đó khác thì chứng tỏ thị trấn này nguy hiểm hơn thoạt nhìn.

Có điều từ những cái xác này nói rõ một điều, chỉ có nhân loại mới có thể nhiễm hội chứng nhím biển, bằng không trong trấn nhất định sẽ có những loại nhím biển quái dị từ gà vịt ngỗng các loại.

Người bị lây nhiễm sẽ không thể hoạt động nhiều, bọn họ chỉ ngây ngốc tại chỗ, nếu không có người chưa bị lây nhiễm xuất hiện thì bọn họ sẽ không phản ứng với bất cứ loại kích thích nào.

Vì thế Hiệp Hội Thợ Săn mới đánh giá mức độ của nhóm người bị lây nhiễm này là không cao, cũng phái tiểu đội chữa bệnh tới chậm rãi quan sát, bằng không sớm đã dùng hỏa lực hạng nặng san bằng.

Nhưng Ôn Văn vẫn luôn có một loại cảm giác, vấn đề trong thị trấn này tuyệt đối không chỉ là những người bị lây nhiễm hội chứng nhím biển này!

Mặt trời dần dần ngả về tây, Ôn Văn ngồi trên một ống khói, có chút rầu rĩ.

Theo điều tra của Ôn Văn thì kích thích mà người nhím biển gây ra cho anh là quá yếu ớt, mà anh cũng không tìm được chút khác thường nào trong thị trấn này.

"Xem ra kích thích về trận ôn dịch này đối với mình cũng kết thúc ở đây, cho dù tiếp tục ở lại cũng không có khả năng thức tỉnh năng lực, mình nhớ hình như phía đông nam có một vụ dịch bệnh kỳ quái cần siêu thợ săn xử lý..."

Đang chuẩn bị rời đi thì Ôn Văn đột nhiên cảm nhận được nhân viên hỗ trợ bao vây bên ngoài thị trấn đang tự động rút lui, trở về doanh trại mà Ôn Văn đã tới lúc ban ngày.

"Buổi tối thì không quản nơi này à, không sợ có người lây nhiễm thừa dịp đêm tối trốn thoát khỏi nơi này sao?"

"Không, có lẽ buổi tối ở nơi này sẽ xảy ra chuyện gì đó..."

Tiếp đó, Ôn Văn liền phát hiện không chỉ nhân viên hỗ trợ ở bên ngoài rút đi, ngay cả hành vi của người bị lây nhiễm trong thị trấn cũng có sự thay đổi nhất định.

Tình trạng nhím biển hóa rất nghiêm trọng, người dân thị trấn đã không còn nhìn ra hình người thì vẫn ngồi trên đường như cũ, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang chờ chết.

Mà những người bị nhím biển hóa không nghiêm trọng lắm thì ánh mắt trở nên linh hoạt, đều chạy trở về trong nhà, khóa chặt cửa sổ, tựa hồ có thứ gì đó sẽ xuất hiện vào lúc đêm khuya, mà bọn họ phải khóa chặt cửa lại mới có thể ngăn cản những thứ kia ở bên ngoài.

Tiếp đó khói bếp bốc lên, những người bị lây nhiễm kia đang nấu cơm!

Ôn Văn từ trên ống khói đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị: "Quả nhiên, tình trạng bệnh dịch này có khác biệt vào ban ngày và ban đêm..."

"Hơn nữa nhóm dân thị trấn này tựa hồ sẽ khôi phục lý trí vào ban đêm, đồng thời cần phải tiến hành ăn uống bình thường, mình có nên tìm một nhà hỏi thăm tình huống một chút không nhỉ?"

Còn không đợi Ôn Văn tiến hành bước kế tiếp, dị biến đã truyền tới ở ngoài bờ biển, âm thanh nước biển vỗ vào đám nhím biển tựa hồ lớn hơn, bóng đen xuất hiện trên bờ biển.

Dưới mặt biển xanh đen tựa hồ có một bóng ma rất lớn đang loáng thoáng ngọ nguậy làm bầu không khí trở nên có chút áp lực.

Khi phần áp lực này tăng lên tới đỉnh điểm, mặt biển yên tĩnh ở ngoài khơi nháy mắt sôi trào, hơi nước màu trắng bốc lên rồi bao trùm toàn bộ thị trấn.

Hiện giờ toàn bộ thị trấn đều bị bao phủ trong làn sương!

"Số sương mù này chỉ là sương nước bình thường, có điều sương mù này chứng tỏ trong nước biển có thứ gì đó muốn xuất hiện."

Sương mù che chắn tầm mắt, Ôn Văn rất khó quan sát tình huống mặt biển ở vị trí xa như thế, chỉ có thể nghe thấy ít tạp âm, tựa hồ có rất nhiều sinh vật kích cỡ không lớn đang bò tới!

Sau một hồi lâu, Ôn Văn rốt cuộc thấy được những thứ kia rốt cuộc là gì, đó là một mảng nhím biển chi chít rậm rạp!

Hơi nước cung cấp hoàn cảnh ẩm ướt cho đám nhím biển, làm chúng nó mặc dù ở trong hoàn cảnh khô ráo trên đất bằng cũng có thể tự do bò tới.

Kích cỡ của đám nhím biển này rất lớn, màu sắc đen bóng, gai nhọn rất có sức sống, giống hệt đám nhím biển mà Ôn Văn nhìn thấy trong tiệm cơn!

Toàn bộ mặt đất thị trấn bị số nhím biển chi chít rậm rạp này bao lấy, số lượng nhím biển khổng lồ như thế, khó trách gần đây giá tiền của nhím biển đã hạ tới sắp bằng cải trắng luôn rồi.

Có điều nếu Hiệp Hội Thợ Săn để đám nhím biển này xuất hiện trên bàn cơm thì cơ bản chứng minh chúng không mang theo virus.

Hiện giờ rốt cuộc Ôn Văn cũng hiểu vì sao Hiệp Hội Thợ Săn lại xây dựng doanh trại trên đỉnh núi, và vì sao người dân thị trấn lại trốn vào trong nhà rồi.

Bởi vì khi vào đêm thì thị trấn này chính là thiên hạ của nhím biến

Tuy Hiệp Hội Thợ Săn và người dân thị trấn đều đã đề phòng nhưng vẫn còn một số người bị lây nhiễm không chút đề phòng ngồi ở trên đường, đám nhím biển bò lên người những người bị lây nhiễm, tựa hồ đang thân thiết với bọn họ.

Tiếp đó Ôn Văn nhìn thấy một màn đáng sợ.

Một người dân thị trấn có cơ thể tròn vo bị đám nhím biển kia bao trùm, sau đó cơ thể đột nhiên nổ tung, từ tuyến sinh dục màu vàng trong cơ thể bắt đầu bò ra những con nhím biển con!

Đám nhím biển này chỉ có kích cỡ cỡ ngón tay, mà trên người mỗi người bị lây nhiễm có thể sản sinh ra cả chục ngàn con nhím biển mini!

Đám nhím biển mini kia bám vào trên người lũ nhím biển lớn ở xung quanh, lúc ban ngày sẽ trở về trong nước, sau đó sinh trưởng tự nhiên...

Ôn Văn cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân mùa này có thu hoạch nhím biển bội thu rồi, tất cả số nhím biển này đều do người mắc hội chứng nhím biển sản xuất ra!

Hiện giờ Ôn Văn có chút buồn nôn, cũng may là số nhím biển trước đó đều do Tam Tể Nhi ăn, mà có lẽ sau này Ôn Văn cũng không ăn nhím biển nữa.

Người bị lây nhiễm biến thành vô số nhím biển con làm cảm giác kích thích mà Ôn Văn từng cảm nhận trước đó xuất hiện thêm lần nữa!

Đồng thời mức độ so với trước kia lớn hơn gấp mấy lần, thậm chí làm Ôn Văn trướng tới muốn phát nổ!

0.13349 sec| 2410.266 kb